Các bạn ” sách nhỏ” tạm ngưng thời gian vứa qua tôi không muốn “làm nó nữa” chắc cũng không ảnh hưởng gì đến “bất kỳ ai cả”, tôi không biết nhưng tôi không làm “c sách nhỏ” này nữa được vì nhiều người các bạn nghĩ gì, tôi không (cần biết, quan tâm). Tôi chỉ muốn nói với các bạn tôi cám ơn các bạn xem và coi như “nó không có gì có ý nghĩa hết, nó nhãm, giống như tôi, một người vứt bỏ, bỏ đi. Không “có gì” phải chú ý đến “nó””. Nó như thế nào tùy các bạn nhìn nhận. Quãng thời gian qua tôi không đi làm và nhiều chuyện ảnh hường. Đơn cử như việc (nhiều người trong bộ phận) một bộ phận những con người không đồng tình với việc tôi làm “cuốn sách nhỏ”. Coi nó là một điều nhảm nhí, tầm (xoàng), không quan trọng một chút gì. Và tôi là kẻ láo (khoác), bệnh hoạn. “Không đáng tin!”.
-Tôi thấy các bạn hờ hững và chờ đợi cái gì không biết nhưng nếu tôi không nói (không đề cập tới), không nhắc nhở các bạn. Cuốn sách nhỏ sẽ không sống sót “bao lâu”. Tôi chả cần “gì cho tôi”. Tôi thấy nhiều người “có thể cần, cần được “giúp” mà các bạn chỉ nói cái miệng. Cuốn sách nhỏ sẽ không sống. Trên thế giới này. Các bạn là người thế nào. Các bạn quá vô tâm ; Chừng nào nó hoàn thành thì hoàn thành, các bạn không cần phải quan tâm vì các bạn chỉ quan tâm “cuộc sống của các bạn” . Tôi là con người có thể nói (“công bằng”). Vậy các bạn muốn gì thì tôi cố làm để có được những việc để các bạn hài lòng. Tôi sẽ làm khi nào tôi có cơ hội bảo quản “sách nhỏ”. Nó có thể mất, tôi là người có trách nhiệm với “nó” . Không bảo quản được “cuốn sách nhỏ” này. Tôi nghi ngờ các bạn vì các bạn có nhiều người quá vô tâm. Tôi không “bấm”, không thể làm được vì tôi thấy sự vô tâm, vô trách nhiệm của các bạn với “những con người” xứng đáng trên cuộc đời này. Tôi không tin các bạn và tôi thấy nên “tạm dừng” vì tôi không đủ khả năng để bảo tồn, đưa nó cho loài người, tôi không đủ khả năng để đưa nó cho loài người. Tôi không muốn các bạn bỏ mặc, xem nó là trò đùa. Tôi xin dừng tạm thời. Tôi sẽ không làm vì tôi không thể trông chờ vào ai “có thể giúp tôi”. Nếu các bạn xem nó không phải là “cuốn sách nhỏ’ mà Thiên Chúa giao cho tôi viết và để “nó”, cuốn sách nhỏ tự đến, tự mất, coi rẻ những người xung quanh các bạn, miễn các bạn không thiệt hại, các bạn không tin vào tôi thì tôi không làm nữa. Vì nó đã gần có thể hoàn thành -Không phải tôi không muốn nhưng tôi thấy những người trên cuộc đời này chịu đựng quá nhiều những gì… Tôi sẽ làm để “nó hoàn thành” nhưng các bạn vô tâm với những người trên cuộc đời này “quá”. Trong khi tôi bất chấp. Tôi sẽ chờ. Nếu bảo quản được