Hoàn cảnh thế nào mà con người như vậy làm phiền hay “gì làm người khác không biết nghĩ và hiểu như thế nào mà hiểu như ý người ta (những con người dưới ảnh hưởng cuộc đời – xã hội… (hiểu thế nào). Không hiểu “mỗi người có những suy nghĩ nhưng “tại sao như là vậy”. Sự thật là gì (thế nào). Mỗi con người đều có hoàn cảnh khác nhưng không biết “làm gì cho người ta “hiểu”. Sự thật là gì -là cái gì đã phá mọi sự mà con người làm vì “những chuyện hiểu tầm bậy và những con người như thế nào.
Công trình của thượng đế trên cuộc đời này không ít “tùy vào con người -địa phương và những con người như thế nào (nhiều người) không người nào có thể sử dụng nếu không biết “không có gì”… hiểu lầm giữa người với người là chuyện bình thường. Vấn đề là cái gì (kẻ nào sai) người nào đúng. Đúng “như thế nào”.
Ngay từ đầu bằng tiên liệu “cảm giác của mình” mình biết cái nào được cái nào không. Thôi thì … để giử những gì tốt đẹp và không phá những gì không thay dổi “những thứ…” xấu nhưng cũng là công trình của một người “làm để làm những thứ … trên cuộc đời mà không cái con người nào…
Thừa biết (không phải không nắm …không làm gì được) và không …
Giờ đề cập vắn tắt. Để hiểu tại sao con người như là con người như vậy lại xuất hiện. Một kẻ “gì đâu” xuất hiện”. Các bạn cũng biết “sách nhỏ là như thế nào; nó dùng để làm gì” như thế nào và những gì chưa đề cập (làm biếng động tới). Là một trò chơi. Người khác hiểu lầm khi xem qua. Sự thật thì xin chú ý một chút chứ không “như vậy”. Không như vậy vì có những cái mà con người như tôi vì lười biếng “vô tình (không có thời gian hay có những cái quan trọng. Các bạn hiểu cho tôi. Tiếp xúc thì con người “lộ -mình là người như thế nào và qua hành động (kết quả mà con người) có thể hiểu và biết về những con người. Có những chuyện gây hiểu sai -không đáng kể. Giải thích để đỡ mất công trả giá vì những hiểu lầm do những con người như thế nào mà có những suy nghĩ chưa “nắm cái gì mà hiểu…”. Các bạn chú ý giùm một chút. đơn giản nhưng không giải thích thì người ta hiểu không được. Người ta “đánh giá”.
Giải thích cho các bạn hiểu nha. Tôi là một con người bình thường như các bạn. Tôi cũng có những lúc chọc ghẹo và cẩu thả “đùa với các bạn…” nhưng có những chuyện mà không ngờ gây hiểu lầm. Giải thích vắn tắt cho các bạn hiểu để các bạn không nghĩ sai về tôi. Vậy “hén” – Tôi bình thường từ nhỏ là một con người “nhân bản (có tính nhân bản) ba mẹ tôi đi ghe (mua bán bia nước ngọt bằng ghe) đi tới khu vực gần thành phố mua về bỏ lại cho những quán “tiệm ăn uống khi tôi còn nhỏ thỉnh thoảng “mua cho tôi những món đồ chơi và những quyển truyện tranh “hay”. Tôi biết thế giới văn minh là nhờ những cuốn sách “những tờ tạp chí của liên xô cũ” những cuốn truyện tranh và con người “đủ các thành phần trên cuộc đời. Nhưng chế độ này ngày xưa rất tốt cho những con người “nhỏ hay là những con người tò mò”những con người có tầm tuổi và có những chuyện phiêu lưu hay như thế nào. Sự thay đổi đột ngột nhưng vì may mắn “rất may mắn nên tôi tiếp cận những gì văn minh” vô tình hay như thế nào mà tôi biết con người “xã hội – thế giới” có lẽ phát triển mạnh và mạnh khủng khiếp dù chưa có điện năm đến gần hết năm 89 gì đó. Tôi biết ơn những con người đã tạo dựng một xã hội với những công trình giải trí và sáng tạo với những tờ báo, những cuốn sách, truyện cho thuê được treo trên quầy. Những con người vô ga thay đá lửa cho hộp quẹt và những người với những nghề không thể nói hết “trong đây” nhưng cuộc sống xôm tụ và lý thú vì ba mẹ tôi là những người thương con cái mình và xã hội khi ấy rất độ lượng và dễ dãi. Tôi tha hồ khám phá và tìm hiểu nhưng vì lý do “những lý do” tôi nghĩ là vô tình “nhiều con người tài giỏi” Các công trình do những con người “liều hơn chữ liều” ở địa phương và những con người trong xã hội “đã cho tôi biết về thế giới văn minh và an toàn “nhân bản qua các công trình và công cuộc vĩ đại của con người”. Dù qua loa nhưng những con người “làm việc vào “những thời điểm trước làm tôi thấy tự hào. Năm 1991 tivi đưa tin “Liên Xô thay đổi thể chế”. Tivi màu chứ không phải gì nhe. Tivi là hàng thải của nước ngoài nhưng là tài sản được làm công phu tỉ mỉ của những nền công nghiệp “mạnh” của các nước tư bản thải loại cho chúng tôi những con người thấp bé nhưng liều lĩnh sử dụng bằng số tài sản “tương đối lớn để mua được những món đồ như nó”. Công nghiệp những ngày xưa làm ra những gì vĩ đại tôi thấy hơn ngày nay rất nhiều ở các quốc gia “phát triển”về công nghiệp chứ không phải như bây giờ. Tôi thấy càng thụt lùi và dễ biến mất không có những “bước phát triển mạnh và cải tiến như những ngày tôi còn bé!”. Nghành công nghiệp các thiết bị điện tử viễn thông liên lạc thì phát triển theo hướng phát triển khác. Đây là bước phát triển trong lĩnh vực các thiết bị xử lý thông tin -dữ liệu, truy cập, lưu trữ truyền tải thông tin (dữ liệu) trong công nghệ thông tin của nhân loại ” . Ngày nay “người khổng lồ Trung Quốc cũng tham gia vào sản xuất các “mặt hàng điện tử” chất lượng vượt xa những gì mong đợi của chúng ta”. Cái giá về giá thành họ bỏ ra là không nhỏ cho chúng ta đâu. Trước khi bỏ bia và nước ngọt cho các tiệm ăn uống ba mẹ tôi cũng đi buôn bán đồ lặt vặt trên ghe “nhu yếu phẩm” như nước mắm |mua bình lớn và bán lại⌉, mẹ mua ve chai thêm để lo cho gia đình và mua xe ba bánh cho ba tôi chạy chở khách vào thời khó khăn đó. Công sức của mẹ lớn nhưng ba tôi ham chơi và không chuyên tâm nên không “làm được tốt những gì mẹ đầu tư …”. Những ngày xưa (những thời điểm ấy thật yên bình và đẹp đôií với tôi. Nhưng những gì ba mẹ “làm” sau này cực khổ và vất vả để kiếm những đồng tiền lo cho con mình “làm tôi cảm thấy chạnh lòng khi nhớ về những thời điểm sau này “như làm giá đậu mở quán kinh doanh” cho thuê đầu máy chiếu phim cho thuê băng …, nhiều nghề trước khi mở quán ăn và “làm công việc quay thịt gia công cho người khác”. Ba mẹ tôi là những người dũng cảm – tài và làm tốt trong công việc của mình.. đại khái nhiều nhưng tôi đề cập chút “trong những gì ba mẹ tôi làm để các bạn hiểu một chút về gia đình…
Ba khó và kỳ với tôi. Ông chiều tôi niều về phương diện giải trí chơi game (đọc sách báo truyện) nhưng suy nghĩ rất phiến diện về những hành động “đùa giỡn của tôi”. Ba tôi suy nghĩ phiến diện và có suy nghĩ cực đoan về tôi”. Tôi vô tư vì tôi là một con người mạnh mẽ với những hướng suy nghĩ … của một đứa trẻ mạnh trên cuộc đời “này”. Không trách ba tôi vì ông trải qua thời kỳ khủng khiếp trước đổi mới mà thấy tôi là một con người được đào tạo bởi chế độ đã gây khổ cho ông và những con người khác “nhiều” nên ông thấy tôi sống dưới chế độ mới dù thay đổi nhưng ông có những “niềm có lẽ uất hận…” nên ông có khi có những nỗi lòng và khó chịu “khó với con cái ông”.
Tôi là một con người “nhân bản – tính nhân bản”. Bị gia đình hiểu như thế nào giống như xã hội hiểu ba tôi một chút và có những điểm ngăn cách không cùng đường. Nhưng thật sự Thiên Chúa đã cứu vớt vì người dạy tôi phân nửa và hết là Thiên Chúa còn ba tôi và tôi không hợp (ông là người có suy nghĩ và hành động như các bạn -có phần mạnh dạn -cực đoan).
Ba tôi khó khăn và tôi không có bạn gái vì ông và tôi có gì mà nói chuyện với con người ta. Tôi chờ ra riêng (troing nhà chỉ có mẹ tôi – em trai thì cũng ổn). Dì cũng được còn ngoài ra trong gia đình không ai được”. Tôi mua xe máy để chạy ông không cho dắt vào nhà và ông suy nghĩ thế nào mà không cho tôi sử dụng xe máy đến khi tôi khoảng 28 tuổi. Tôi làm công ty còn ba mẹ -nhất là ba không quan tâm đến chuyện của tôi (chuyện trai gái) và tôi “làm công ty nhưng tôi “làm tròn trách nhiệm của mình với cuộc đời” và trời ngăn trở để tôi làm gì ngài muốn làm. Có những chuyện oái ăm, hoàn cảnh của tôi thật kinh khủng khi tôi làm những công ty tôi làm khi chưa có các phương tiện đầy đủ như các bạn có thể có dễ dàng như bây giờ và phương tiện liên lạc “đồng hồ chính xác như phương tiện liên lạc được tích hợp như bây giờ và người ta đối xử với tôi tàn nhẫn với tôi “những người con gái” vì nhiều nguyên nhân mà tôi phải bỏ dở chuyện tình cảm của mình dù tôi “thích”. Tôi sẵn sàng bỏ qua những mục tiêu không do chủ mình quyết định chắc cho tôi vì tôi biết “mình có cố cỡ nào cũng không làm gì và sách nhỏ quan trọng nên tôi chỉ biết làm những gì chủ của mình chọn lựa. Tôi không làm bừa vì tình cảm và tôi biết Kinh Thánh viết và tôi để chuyện “đến sẽ đến”. Oái ăm vì có những lúc tôi đã có chổ trong mình nhưng định mệnh lại thử thách cho tôi không ít cơ hội có thể tìm được người khác nhưng tôi là con người chỉ có một người trong con người của mình (dù người ta hiểu hay như thế nào mà cố chấp ). Tôi làm sao có thể làm vậy vì Thiên Chúa đã cho tôi “thấy người”. Tôi có thể phải một mình đến hết cuộc sống vì định mệnh oái ăm nhưng tôi không phản bội người tôi bằng cả tình thương thật sự vô bờ bến đã khắc vào mình. Tôi có thể không còn nhưng tình cảm của tôi tôi không muốn “ai phá hủy hay động đến “những hình ảnh này”. Tôi mong chủ của những hình ảnh này làm ơn đừng làm méo mó hay thay đổi những gì tôi lưu trong trí não (trong tâm hồn mình), không muốn ai buồn nhưng vì có những chuyện mình không nêu ra mà người khác nghĩ như vậy khi mình chưa giải thích hay nêu ra : rõ ràng thì gây ra hiểu lầm không đáng. Còn nếu cái gì xảy ra theo “tự xảy ra” một cách như thế nào thì bản thân của kẻ hèn, thấp kém không có giá trị bao nhiêu … như tôi có cách ứng xử mà tôi không bao giờ muốn nghĩ đến và nếu có bực gì thì cũng suy nghĩ và tôn trọng vì cuộc đời và những lời nói của chủ cuộc đời cũng là không là gì nếu ta làm gì không phải thì không cần gì (có hiểu những gì mà con người nhỏ bé – hèn kém này đề cập thì làm ơn (người nào ấy) lưu tâm giùm vì trên đời này nó xảy ra bình thường. chấp nhận. Một con đường và một cánh cửa. Không đi – nếu là lời đùa thì mình cũng chấp nhận là lời đùa nhưng hi vọng đó không phải là một lời đùa khi diễn ra những chuyện như là những chuyện “thật không có gì để nêu lên theo cách tình thường” của thế gian chỉ có kẻ … mới hiểu. Sự thật tôi không cố chấp (tôi biết được biết thua và tôi biết (thấy) nhờ cảm quan của một người bình thường. Có thể đây là một tró đùa nhưng là trò đùa “lớn (đùa không quá như thế này, chắc như vậy). Đây là những điều diễn ra như 99, 999999 % một mất một còn đối với tôi chỉ có người tạo ra . hay bản thân mình mới hiểu. Chuyện lớn với cái người “này” như vậy dù không được gì (thắc mắc là tại sao lại như vậy) gì tôi cũng có thể…nhưng trò đùa này tôi có chết thì không vấn đề. Nhưng đùa như vậy thì cũng như thế gian hay những gì trên đời và cả những gì trên cuộc đời này chỉ như một làn gió nhỏ trên sa mạc gần Kim tự tháp và ruồi trâu cũng có thể tiến hóa để là người chủ của thế giới sau này! và Thiên Chúa có thể là không có và tôi là kẻ bị một cái gì…Kinh Thánh – Thiên Chúa cũng chỉ là do thế lực này. Một cái gì …tôi không nghĩ là : như vậy . Vì đời này tôi hổng lẽ không hiểu -không biết gì. Nhưng lỡ nếu có bề gì thì tôi cụng chấp… nhận theo kiểu một con người vô tình và trên đời này chẳng có gì … tất cả chỉ là ngẫu nhiên và tôi cùng mọi người chỉ là những sinh vật không “hồn”… (những gì ở thế giới bên kia không có… “không có thật“. Hi vọng trò đùa không để “con người trên đời biến thành trò đùa. Nếu như vậy thì tôi cũng chịu nhưng không mong như vậy (những gì con người nghĩ mà để xảy đến với tôi như một thằng hề (ngốc! ! ) thì tôi cũng vui như thế đó (!) mà chấp ! nhận có gì (chẳng có gì) không có được thì không thì … tùy các bạn muốn nghĩ gì; làm gì … những gì cho tôi. Tôi không phải là kẻ … như các người nghĩ đâu. Nhưng nhớ giùm tôi. Đánh giá tôi sao cũng được (tùy các bạn).
Cái bài viết thú tội (xưng thú gì đó) và cái bài điều cần giải quyết. Tôi thành thật mong các bạn bỏ qua. Tôi cũng cần có người nào đó để tha cho tôi và hiểu con người “con người “tôi ” một chút. Chẳng có gì quan trọng thời còn trẻ tôi cũng “tò mò như các bạn bây giờ” tôi cũng có ghé quán “nước” để đi chơi giải quyết trí tò mò “sự tò mò” vì gia đình và xã hội vào những thời như vậy rất khắc nghiệt và có thể “có sự khốn nạn” trong đó. Vì lời giới thiệu của một người bạn thông minh và hòa đồng cởi mở “tốt với các bạn của mình. Tôi không phải là bạn thân của người bạn đó nhưng bạn trò chuyện với bạn mình về chuyện đi chơi. Người bạn này không vui chắc có lẽ do vấn đề kinh tế. Người bạn đó cũng nói chuyện đi chơi như vậy với mình và mình cũng tò mò vì vừa mới lớn nên mình đã đi. Mình về có kể lại về chất lượng của món hàng tốt mà mình có cơ may hiếm có trong đời mà mình trải qua với cô gái trẻ và xinh, ngoan hiền. Cô gái chỉ là một người lỡ đường vì kinh tế nên đi bán cho chủ. Cô bé mặc đồ bình thường như ở nhà nhưng ăn mặc lịch sự cô chỉ làm để kiếm một chút đỉnh tiền bạc để giải quyết chuyện của cô. Cô hiền và vui: khó có thể nói gì nhưng cô là một cô gái bình thường “dễ thương” biết giao tiếp, tôi cũng cắn rứt trong lòng khi (…). Còn về sau khi đã nhìn thấy “gì(..–)” để tôi không phải sống như là một cái thứ gì “không như người ta” và khả năng tôi không có một người bạn gái. Chổ làm của tôi chỉ có nam giới và những người con gái mà tôi có ý chinh phục vì rất nhiều lí do mà tôi bỏ lỡ hay không đủ trình độ, khả năng và vì nhiều nguyên nhân khách quan nên tôi chịu thua (vì ba tôi). Tôi không có phương tiện như các bạn trẻ như bây giờ ba tôi thì không lo. Tôi không có ai để nhờ được. Ba mẹ tôi nghĩ tôi là một con người vô dụng nên không lo cho tôi gì cũng không lo cho tương lai về sau của tôi gì. Tôi phải tự lo cho mình và người là người đã chịu đựng cho tôi những nỗi khổ vô cùng khi tôi không giúp cho gia đình được gì (tôi giúp người ta) cho người ta những thứ mà người ta cần ba mẹ tôi nghĩ tôi là tôi phá của “có vần đề” không như người khác. Ba mẹ tôi cũng khó khăn, cực nhọc khi lo cho cuộc sống tương lai của ba mẹ và anh em tôi. Ba tôi cũng than thở vể tôi với những người bạn thân của ông. Ba mẹ tôi hiểu lầm nhiều về tôi và họ đau khổ về tôi cũng có thể là “nhiều”. Có thể họ cũng tự hào về tôi một chút nhưng cũng lo tôi về tương lai nhiều hơn. Họ và những người khác ở nơi tôi sống nghĩ tôi là một con người bất hạnh bị tâm thần và tin này lan truyền khắp nơi. Tôi sống trong niềm tự tin cao nhưng tin đồn lan nhanh và sự kỳ thị “phân biệt đối xử của nhiều người không ở gần tôi làm tôi có chút hụt hẫng -nao lòng” Có những con người không tiếp đón và có thái độ khi tôi đến nhà họ chơi, thăm người thân của họ. nhưng tôi có thế giới riêng của tôi ở trong con người có những cái mà người khác không biết. Tôi có những thứ
Thời gian tôi đi làm sau này ở công ty cách nhà hơn sáu cây số. Tôi muốn tìm một người bạn cho mình nhưng tôi không có thời gian và có một “lời nói của một người” lang bạt nhưng có nghề buôn bán của con người ấy. Người ấy có vẻ bị cuộc đời này vùi dập nhiều nhưng vì lý do gì tôi không thể biết nhưng người ấy nói chuyện với tôi và nghiêm túc bảo tôi phải biết giử người là người tôi cần và chọn cho đúng bằng không tôi sẽ có cuộc đời là có một người không có cái gì trong lòng cho tôi và sẽ phản tôi khi lộ nguyên hỉnh của cô ta. Cái con người này có lẽ “nói nhảm”:nhưng tôi nhớ lại và tôi chắc là mình không lầm lẫn khi nhớ về … Khi tôi không biết gì về người nào mà tôi làm gì , có lời nói của người gần chố tôi ở và hơn một người có nêu lên với tôi mà chủ của tôi giao như vậy và những biến cố lớn lao xảy đến với tôi chỉ có chủ cuộc đời hay tôi… tôi không nhắc làm gì…Nhưng hi vọng có một cái cửa để tôi vào vì cửa chính tôi không có. Tôi hi vọng nhớ giùm vì tôi hay quên và tôi thụ động . Tôi tệ lắm.
Tôi đi chơi là vì tôi không có người để nói chuyện. Người mà mình hi vọng có thể nói chuyện một phần không nhỏ. Tôi thích những chuyện với tôi như vậy sao. Có là vì tò mò chứ tôi không muốn những gì đại loại như vậy Tôi không muốn – không ưa nhưng tôi không có quen một người nào. Trước vì tôi tin vào câu nói trong KT về con đường mà chàng trai đã đi qua để tỉm thấy cô gái và thành chồng cô ta. Đường đi của những con Thuyền trên biển về đâu…nếu có ai thấy và biết .,…Tôi không “tìm” vì tôi đã tìm nhưng không có hi vọng khi tôi còn trẻ cách đây khoảng từ hơn 6 năm về trước cũng lâu rồi . Chủ của tôi có khi … để làm … tùy. Tôi làm và tôi muốn gì “tôi làm theo các bạn nghĩ tôi muốn được gì”. Các bạn nghĩ tôi làm sao. Tôi thấy vớ vẩn tôi không thú nhận cho có dù là có một người thấy tôi ngồi uống nước ở quán. Cái người đó cũng không biết tôi có làm gì hay là tôi đến uống nước “trò chuyện” thôi hay ghé chơi rồi đi. Tôi chỉ muốn có một người bạn (những người nhỏ hơn tôi nhiều mà có vợ có bạn “các bạn hiểu tôi nói gì không”. Tôi có gì tôi “tìm cách” để có bạn hay nhờ người nào giúp tôi để đạt mục đích gì đó”. Tôi có lấy cái gì không phải của mình không. Tôi có mê cái gì – “thứ gì mê”. Tôi chỉ muốn có những gì tôi cần có mà tôi có thể có được cái gì. Tôi không lấy những thứ không phải của mình cũng không động vào đồ của người khác. Tôi đi con đường nào . Đường nào cũng đi hay sao. Lương tâm và tôi làm cho các bạn gì trong những cái web này. Chủ nhân của tôi sao chọn tôi là người như vậy. Tôi có thích như vậy không. Tôi chưa chịu đựng đủ nghiệt ngã – những khắc nghiệt của cuộc đời và cay đắng với tôi sao. Các bạn làm gì – giúp ích gì cho tôi và tôi đòi hỏi, tôi cần các bạn cho tôi cái gì – các bạn cho tôi gì. Tôi cần gì (tôi được gì từ các bạn).
Sự thật trong lòng tôi thì tôi không cho người ta biết được. Chủ của mình đối xử với mình tệ . Trong cuộc sống không thể tin hay nghe ai. Bất kỳ ai khi liên quan đến cuộc sống của mình. Có những điều quan trọng mà mình phải bỏ những gì có thể là “ít quan trọng hơn dù mình thích như thế nào”. Cũng có người tôi “thích hay có cảm tình” mà tôi cũng phải bỏ mặc để một bên chứ tôi không quên. Có người tôi cũng muốn gặp lại nhưng mỗi người đều có cuộc sống của mình. Thiên Chúa là Th Chúa. còn những cái gì ông muốn tôi làm thì mặc kệ. Tới đâu hay tới. Tôi “làm vì kinh tế cần trang trải và đầu tư cho “gì chủ của mình muốn”. Tôi không quan tâm vì tôi mệt và chán. Tôi thấy mắc cười và đau lòng (căm thù) và tức – khinh bỉ khi thoàng nghĩ về những người bên đạo tôi nghĩ về Thiên Đàng gì đó. Đồi với tôi Thiên Đàng tôi có thể xây dựng cho cuộc sống của tôi. Một mình tôi trên thế gian này và dẫm lên những gì trên cuộc đời này. Thiên đàng không có gì xa nếu xây bằng chính mình trên cuộc đời. Nhưng không có chủ của mình và những gì ngẫu nhiên tôi có thể không “biết bao nhiêu về những điều đó” tôi bỏ mặc những điều tôi muốn làm trên cuộc đời vì tôi còn những gì tôi cần làm trên cuộc đời. Có những cái “là hạnh phúc”. Có thể là như vậy nhưng cuộc đời đâu ai biết được điều gì nên tôi bỏ qua. Tôi cho qua vì có những cái, những gì quan trọng. Tôi cần phải linh hoạt và có thời gian tôi chấp nhận từ bỏ cuộc đời và hạnh phúc riêng của mình vì tôi không có quyền dám quyết định vì cái gì quan trọng hơn va cần hơn tôi không thể biết hết nhưng những gì phù hợp với mình mà chủ của mỉnh chọn tôi không dám không chấp nhận. Ở đời “được cái này thì không được cái kia” không được gì thì có cái khác. Tôi không tham, không đòi hỏi nhiều. Nhưng tôi làm thì thiệt cho tôi nhưng tôi nghĩ mình làm gì thì cũng phải định mà định như thế nào mà nó chắc thì tôi không biết. Tôi chỉ lấy những thứ cần nhưng chủ cuộc đời làm với tôi những gì thì tôi cũng chấp nhận. Tôi không cần gì nhưng tôi hi vọng các bạn đừng có phân bì những gì người cho tôi. Tôi trả giá và tôi chấp nhận giá như thế nào. Tôi là một người làm và tôi làm tôi không đòi hỏi nhưng con đường tôi đi không như các bạn “tưởng (nghĩ) đâu” vì tôi từ bỏ bản thân và những gì tôi có thể lấy trên cuộc đời cho tôi. Các bạn muốn gì tùy. Còn tôi khi làm xong những gì ngài chọn cho tôi “muốn tôi làm trên cuộc đời này cho con người -các bạn rồi mới tính…”. Ai hỗ trợ thì thì tôi cám ơn. Tôi đi được bao nhiêu hay b nhiêu. Tôi không biết đề cập gì cho các bạn biết về gì -những “cái” gì nữa vì tôi nhỏ bé đơn côi trong hành trình “làm…. của mình”